Nếu không có cái loa phường

Nếu không có cái loa phường, thì vợ chồng tôi chắc chẳng có được thằng nhóc dễ thương như bây giờ. Vì nhà tôi khá chật, không có phòng riêng, nên cả bố mẹ, vợ chồng anh trai, và vợ chồng tôi đều phải trải đệm nằm dưới đất, mỗi cặp quây một tấm rèm mỏng để ngăn cách. Nằm sát nách như vậy thì đánh rắm còn nghe thấy, huống hồ là làm “chuyện ấy”, đã thế vợ tôi có bị cái tật đã làm là phải kêu gào như kiểu đang gặp cướp, còn mẹ tôi thì lại cực kỳ thính ngủ: một chiếc lá rơi cũng đủ làm bà thức giấc! May quá, có cái loa phường, nên vợ chồng tôi cứ nhằm lúc cái loa phường kêu là đè nhau ra nện, tha hồ la với rên, chả sợ ai nghe ai biết…

Nếu không có cái loa phường, thì thằng nhóc nhà tôi chắc đã chết vì bệnh táo bón rồi, vì nó bị táo bón kinh niên, uống đủ loại thuốc trên trời dưới biển mà tình hình vẫn không tiến triển. Hôm ấy, thằng nhóc nhà tôi đang ngồi ị bô dưới gốc cột điện, mặt nó nhăn nhó vì có mỗi cái cục lấp ló mà rặn mãi không chịu ra cho. Bỗng cái loa phường trên ngọn cột điện rú lên một phát, bắt đầu chương trình phát thanh, lập tức thằng nhóc nhà tôi cũng thất thanh reo lên: “Bố ơi! Con ỉa được rồi!”. Hóa ra, nó nghe cái loa phường rú lên thì nó giật mình, vãi cứt ra luôn! Từ đó, mỗi lần nó táo bón, tôi cứ căn thời gian khoảng vài phút trước giờ phát thanh của loa phường là mang con với bô ra đặt dưới cột điện. Khi cái loa rú lên xong là tôi lại ra mang con với cứt vào: thật nhẹ nhàng và dễ dàng làm sao!

Nếu không có cái loa phường, thì vợ chồng tôi cũng đã mất con trai từ lâu rồi! Bởi lần ấy, nó theo cái thằng cu hàng xóm đi chơi rồi bị lạc cách nhà cả chục cây số, lang thang cả buổi không biết đường về. May quá, nó nghe văng vẳng trong gió cái giọng đọc thân thương của ông phát thanh viên loa phường, vậy là nó cứ theo hướng âm thanh đó mà lần về được tới nhà. Vợ tôi thấy con về thì lao ra ôm lấy con khóc nức nở cảm ơn trời phật, còn tôi thì leo lên cột điện ôm cái loa khóc nức nở cảm ơn cái loa!

Nếu không có cái loa phường, chắc giờ anh trai tôi vẫn đang nằm liệt giường. Bởi lần ấy, anh tôi đi hát karaoke, tôi không chứng kiến nhưng nghe mấy người đi cùng bảo là hát đến đoạn cao trào mất sức quá nên anh tôi bị thượng mã phong, bất tỉnh, gục luôn trên ghế. Đưa vào viện điều trị cả tháng trời nhưng anh tôi vẫn không tỉnh lại được, bác sĩ bảo anh tôi phải sống thực vật cả đời. Nghe thế, mọi người đành đưa anh về nhà. Ấy vậy mà đưa anh về tối hôm trước, đến sáng hôm sau, lúc 6 giờ sáng – tức là giờ phát thanh của loa phường, tôi uể oải tỉnh dậy, đã thấy anh tôi đang ngồi trầm ngâm hút thuốc ngoài bậc thềm. Tôi thấy vậy mừng quá, liền chửi thằng bác sĩ khốn nạn, dám phán là anh tôi sẽ bất tỉnh suốt đời. Anh tôi lập tức đỡ lời: “Đừng chửi thằng bác sĩ! Vì nó không biết là nhà ta ở ngay cạnh cái loa phường!”.

Rõ ràng, nếu không có cái loa phường, thì giờ vợ chồng tôi vẫn chưa có con, mà giả sử có con chắc cũng bị lạc trôi mất con, và giả sử không bị lạc trôi thì con cũng bị táo bón đến héo hon gầy mòn, và hẳn là anh trai tôi vẫn nằm im lìm bất động trên giường! Tóm lại, gia đình tôi được như bây giờ là nhờ cái loa phường! Thế mà tôi nghe đâu có đứa nào nó đề xuất là bỏ cái loa phường! Đúng là đồ dở hơi! Bỏ cái tiên sư nhà nó ấy!

Nguồn : Đinh Long

Lý do vợ giận

Hôm trước hai vợ chồng đang xem chương trình thi hoa hậu trên tivi, vợ đột nhiên thở dài, giọng buồn buồn: “Mấy cái con kia nó ăn gì mà xinh thế! Ngực đứa nào cũng nần nẫn, chân dài miên man…”. Biết vợ đang tự ti, mặc cảm, tôi dịu dàng choàng tay ôm vợ vào, giọng ngọt ngào: “Mỗi người có một nét đẹp riêng mà! Chúng nó ngực to, chân dài, nhưng đầy cái chúng nó không thể bằng em!”. Vợ cười thẹn thùng: “Anh cứ nói vậy! Em thì có gì hơn được chúng nó!”. Tôi dụi dụi cằm vào vai vợ, thầm thì như hơi thở: “Nhiều chứ! Chúng nó được cái ngực to thôi, chứ bụng thì sao to bằng bụng em? Chân em cũng vậy, tuy không dài, nhưng lông chân em chắc chắn dài và mượt gấp vài lần chúng nó!”.

Nghe đến đó, chả hiểu sao vợ vùng dậy, hất tay tôi ra, rồi vợ vồ lấy cái điều khiển, tắt tivi cái “bụp”, xong ném điều khiển cái vù. May mà tôi né kịp, chứ nếu không đã ăn cái điều khiển vào mặt…

Thế là tôi bị vợ giận!

Rồi lại nhớ có lần, đứa con gái 3 tuổi nhà tôi thấy vợ tôi đang mặc coóc-xê vào để chuẩn bị cả nhà đi công viên chơi, nó mới hỏi: “Sao phải đeo cái đó vào làm gì vậy mẹ?”. Vợ tôi ngồi xuống gần con, giảng giải ân cần: “Mẹ phải mặc cái này vào để bảo vệ và nâng đỡ ti của mẹ, chứ chả lẽ ra đường lại cứ thả rông cho nó lủng lẳng thì người ta cười cho, xấu hổ lắm con ạ!”. Tôi nghe thế liền nghiêm giọng: “Con còn bé, em không nên nói dối con, dần dần thành quen, con sẽ hiểu sai về những sự vật hiện tượng và thế giới quan xung quanh. Em đeo cái áo đó vào để lừa mắt thiên hạ, chứ có cái quái gì bên trong đâu mà đòi lủng lẳng”.

Tôi vừa dứt lời đã thấy vợ cởi phắt cái coóc-sê ra, vứt xuống giường, rồi bảo là ở nhà, không chơi bời đâu nữa cả! Tôi ngác ngơ, còn con gái tôi khóc nấc. Cả hai đều không hiểu chuyện gì xảy ra…

Thế là tôi lại bị vợ giận!

Vợ tôi ăn rất khỏe, dù là đồ ăn cứng hay mềm, thịt thà hay rau quả, thì vợ cũng đều bốc ngon lành, bỏ vào mồm nhai rôm rốp được cả. Vừa ăn, vợ vừa kêu ca: “Quái lạ, sao càng ngày mình lại càng béo lên thế nhỉ?”. Nghe vợ kêu như vậy, không hiểu sao tôi lại liên tưởng tới cái thằng trộm chó hôm trước ở đầu ngõ nhà tôi: Nó bị bắt quả tang rành rành. Con chó bị siết thòng lọng vào cổ đang thè lưỡi, há mồm ra, cái đầu dây thòng lọng vẫn nằm trong tay nó, vậy mà lúc bị người ta xông vào đánh, nó còn già mồm kêu là: “Sao lại đánh tôi? Tại sao lại đánh tôi?”.

Béo lên thì quần áo nhanh chật, và vợ phải liên tục mua quần áo mới. Những bộ đồ cũ đã chật vợ gói rất cẩn thận, cất kỹ trong tủ, vợ bảo để sau này người nhỏ lại thì sẽ lôi ra mặc. Quần áo của vợ thì thế, nhưng quần áo cũ của con thì vợ lại gọi mấy chị hàng xóm có con nhỏ tầm một hai tuổi đến và lấy ra cho sạch. Tôi tiếc quá, hỏi vợ: “Sao em không cất đi, sau này con mình nhỏ lại thì lấy ra mặc?”. Vợ cười khằng khặc: “Anh nghĩ là con mình có thể nhỏ lại sao?”. Tôi gật đầu: “Ừ! Em còn có thể nhỏ lại thì không gì là không thể!”.

Có thế thôi mà vợ tôi đùng đùng mở tủ, lôi mớ quần áo ra: không phải quần áo của vợ, cũng không phải quần áo của con, mà là quần áo của tôi, rồi vợ nhét hết quần áo của tôi vào cái túi ni-lông đựng rác màu đen (loại 10 cân), xong ném ra cửa và bảo: “Anh biến khỏi nhà ngay! Tôi không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám xúc phạm tôi!”…

Thế là tôi lại bị vợ giận…

Và cách để khiến vợ tôi nguôi giận nhanh nhất ấy là đưa cô ấy đi mua quần áo. Tôi chạy xe chầm chậm để vợ ngồi sau ngắm nghía, thấy con ma-nơ-canh nào ở mấy cái shop bên đường mặc bộ nào đẹp đẹp chút là vợ tôi nhảy vào. Nhưng đi cả buổi sáng, qua chục tuyến phố, ghé vài chục shop, thử cả trăm bộ, mà vợ tôi chả chọn được cái nào. Rồi vợ thở dài, ngao ngán lắc đầu: “Khó hiểu thật! Cái váy con ma-nơ-canh mặc thì rõ đẹp, thế mà khi em mặc vào, trông cứ như con bị đao!”.

Tôi thấy thương vợ quá, mới ngẫm nghĩ một hồi, rồi bảo: “Đi! Anh chở em tới shop này, đảm bảo đồ ở đó em mặc vào sẽ đẹp không thua gì mấy con ma-nơ-canh”. Vợ nghe vậy háo hức trèo tót lên xe. Nhưng vừa tới cửa shop vợ đã nhảy xuống, giọng băn khoăn: “Anh nhầm địa chỉ à? Đây là shop dành cho bà bầu mà. Em có mang bầu đâu?”. Tôi cười dịu dàng, bảo: “Em không mang bầu, nhưng anh đảm bảo em mặc mấy cái váy bầu kia vào sẽ đẹp không thua gì mấy con ma-nơ-canh! Em thử đi!”.

Tôi chống xe, chạy tới cởi cái váy con ma-nơ-canh đang mặc, định đưa cho vợ, thì quay ra đã thấy vợ nhảy lên xe, nổ máy, hằm hằm phóng đi. Trước khi đi, vợ còn quăng cái mũ bảo hiểm cái vèo… May mà tôi né kịp, chứ nếu không lại ăn cái mũ vào đầu…

Hình như tôi lại bị vợ giận?!

Bị cướp

Vợ tôi chạy từ ngoài vào, giọng hớt hải: “Nhà ông Phôn ở đầu làng mình vừa bị cướp kinh lắm nhé!”. Tôi hỏi kinh như thế nào thì vợ run run kể: “Ông Phôn đang ngồi trong nhà thì có một chị lạ mặt từ ngoài đi vào. Chị ta nói nói vài câu, xong rồi chả biết thôi miên kiểu gì mà ông Phôn tự động mở tủ lấy hết tiền ra đưa cho chị ta. Xong chị ta lại nói thêm mấy câu, ông Phôn lại tự động lên giường nằm im để cho chị ta hiếp dâm! Khiếp thật! Giờ trộm cướp đủ kiểu! Anh ở nhà một mình phải chú ý khóa cửa cẩn thận đấy! Mà công an làm gì, sao không ra quân truy quét, bắt hết cái lũ cướp ngang ngược ấy đi nhỉ!”.

Tôi nghe thế thì cười nhạt khiến vợ tôi cau mặt, giọng không vui:

– Ô hay! Cướp bóc trắng trợn vậy mà anh nghe xong anh cứ dửng dưng như không ấy nhỉ? Đừng có mà chủ quan!

– Cướp vậy đã ăn thua gì! Anh còn chứng kiến đầy những vụ cướp trắng trợn và đáng sợ hơn nữa kìa!

– Đâu? Cướp ở đâu? Anh kể em nghe xem!

– Ở ngay cái nhà này chứ ở đâu! Tháng nào anh vừa lĩnh lương về, vào tới cửa, em có thèm nói câu nào đâu, chỉ lườm lườm một phát là anh tự động moi hết lương ra nộp cho em. Rồi những bữa em rụng trứng, em hứng, em có thèm nói câu nào đâu, chỉ hắng giọng một phát là anh phải ngoan ngoãn leo lên giường phục vụ cho em. Cướp và hiếp ở nhà ông Phôn thì bao nhiêu năm mới có một lần, gây án xong, thủ phạm còn biết sợ, còn bỏ trốn, chứ cướp ở cái nhà này xảy ra triền miên hàng tháng, hàng ngày, và thủ phạm gây án xong thì vẫn nhởn nhơ đi mua sắm, đi buôn dưa lê, đi hóng hớt đó đây – Vậy mà công an còn chả dám bắt nữa là đòi bắt cướp ở nhà ông Phôn? Vớ vẩn!

Lúc ở nhà vợ cũng là cô giáo

Hắn ôm một bó hoa to và đẹp rực rỡ, núp sẵn sau cánh cửa, đợi lúc vợ bước vào, hắn lao ra, đặt bó hoa vào tay vợ khiến vợ lặng người đi vì sung sướng, bất ngờ…

– Tặng em nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11- giọng hắn nghẹn ngào đầy vẻ biết ơn.

– Ô! Nhưng em có phải giáo viên đâu? – Vợ ngạc nhiên.

– Em không phải giáo viên, nhưng em lại là cô giáo vĩ đại của cuộc đời anh. Nhớ hồi đầu mới lấy nhau, anh còn ngu ngơ quen kiểu sống tự do được bố mẹ nuông chiều, em đã phải chửi mắng, đánh đập anh rất nhiều để anh có ngày hôm nay, để anh giác ngộ ra chân lý rằng: có vợ rồi ra đường không được quyền ngắm gái, hết giờ làm phải về nhà ngay, không được phép lang thang; vợ kêu cái áo của vợ nhăn thì phải tự biết cầm đi mà là cho phẳng; vợ kêu đói bụng thì phải tự biết xách nồi đi vo gạo thổi cơm; nghe tin Apple chuẩn bị ra phiên bản mới của iPhone thì cũng phải tự biết điều mà âm thầm đặt hàng cho vợ; đúng ngày là phải nộp lương, không để vợ phải giục nhiều, kể cả công ty chậm lương cũng phải tự đi vay bạn bè mà giao đúng ngày cho vợ; vợ kêu mỏi người là phải lập tức chạy vào mà xoa bóp, hỏi han; đang nằm giường mà đột nhiên vợ cởi áo ra tức là vợ đang hứng, đang có nhu cầu, những lúc như thế, dù có đang dở tay rửa bát, quét nhà hay cọ rửa bồn cầu, thì cùng phải vứt đó chạy vào mà đáp ứng… Đó là những kiến thức quý báu mà không trường lớp nào có thể dạy được đâu vợ ạ!

Vợ hắn nghe vậy mỉm cười gật gù, ý như cho là đúng, rồi vợ tụt luôn cái váy ra, quẳng xuống nền nhà. Hắn ngỡ ngàng: “Hả? Mới tối qua xong mà? Giờ lại hứng nữa sao?”. Vợ trợn mắt, quát: “Cởi trên giường mới là hứng, còn cởi ngoài này, tức là váy bẩn rồi, mau mang đi giặt! Dạy bao lần rồi vẫn quên! Dốt lắm! Vẫn cần phải đào tạo thêm!”.

Chuyện cam hành trình

Hôm trước, có thợ đến lắp cam hành trình cho ô tô của ông anh bên hàng xóm, mình tò mò chạy qua nghiêng ngó. Thấy mình, ông anh hàng xóm cười, giọng không giấu nổi vẻ tự hào: “Vợ anh cho tiền lắp đấy! Anh bảo không cần thiết, nhưng vợ nói là dạo này xem trên mạng thấy công an giao thông hay có kiểu chim mồi để bẫy lái xe, nếu có cam hành trình thì sẽ cãi được, đỡ bị mất tiền oan. Rồi nhiều vụ va chạm, người nhà nạn nhân lao vào hành hung lái xe, nếu có cam hành trình mở ra, chứng minh là mình đi đúng, thì sẽ khỏi bị đánh oan. Tóm lại: vợ anh bảo lắp cam hành trình để cho chồng được an toàn”.

Ngừng một lát, cười tủm tỉm, rồi ông anh lại tiếp lời: “Mồm thì cứ quang quác chửi chồng, nhưng trong lòng lại rất lo lắng, quan tâm! Đàn bà, tưởng vậy mà không phải vậy em ạ!”.

Bẵng đi vài hôm, nghe bên nhà ông anh có tiếng ồn ào, mình lại chạy sang hóng, thì thấy vợ anh vừa chửi quang quác vừa cầm cái gậy lau nhà phang vào mặt, vào đầu anh tới tấp. Mình lao tới can, hỏi lý do, thì chị vợ lôi ngay cái cam hành trình của xe anh ra, mở cho mình xem, đúng cái đoạn xe anh chạy chầm chậm đỗ lại trước cửa một nhà nghỉ. Thằng nhân viên nhà nghỉ chắc nhận ra người quen, nó lao đến, mừng như chị Dậu bán được chó, rồi ngoắc ngoắc tay ý nói anh cứ lên phòng đi, để xe nó đánh cho. Tiếng cửa xe mở cái “cạch”, rồi anh ôm eo một ả, lướt nhanh qua trước kính xe, lẩn vào trong… Công nhận cam xịn thật, nhìn rõ được cả cái dây xu-chiêng màu đỏ tiết canh trễ xuống bờ vai trần mỏng manh của cái ả õng ẹo đang xoắn lấy anh.

Cái màu đỏ tiết canh ấy giờ cũng đang túa ra từ cái mồm anh be bét, từ cái mũi anh dập nát. Chị vợ đập thêm cho anh vài nhát nữa rồi mới hằm hằm bỏ vào phòng, đóng cửa cái “rầm”. Anh ngước lên nhìn mình, đôi môi sưng vều, tím bầm mấp máy trông như hai hòn dái chó đang rung rung, giọng anh rưng rưng: “Mồm thì bảo là lắp cam hành trình cho chồng an toàn, vậy mà mới lắp được hai ngày, anh đã thành ra thế này! Đàn bà, tưởng vậy mà không phải vậy em ạ!”.

Lấy vợ và ăn cứt

Bữa nọ chả biết vợ tôi đọc ở đâu trên mạng thấy có cái nghiên cứu của ông tiến sĩ nào đó khẳng định rằng: “Nếu được lựa chọn lại giữa lấy vợ và ăn cứt thì 90% đàn ông có vợ rồi sẽ chọn ăn cứt”, xong vợ tôi về nhà, hất hàm hỏi tôi: “Còn anh thì sao? Giữa lấy vợ và ăn cứt anh chọn cái nào?”. Tôi lúc ấy hả hê quá đâm ra phấn khích nên chẳng kịp nghĩ ngợi gì, trả lời luôn: “Thì anh cũng chọn giống như hầu hết đàn ông khác thôi!”.

Vợ chả nói gì, lầm lì vào buồng mở tủ lấy cái balo ra. Tôi tưởng vợ giận tôi và định xếp quần áo bỏ về ngoại, nhưng không, vợ lại đi ra chỗ bếp, lấy cái bịch túi ni-lông đen cùng với con dao phay. Tôi biết mình ngu rồi, đành cuống cuồng trình bày ngay: “Em ơi! Em hiểu lầm ý anh rồi!”. Vợ vừa mài dao, vừa gằn giọng: “Hiểu lầm gì? Anh bảo anh chọn giống như hầu hết đàn ông khác, tức là anh thuộc 90% những thằng sẵn sàng ăn cứt chứ còn gì?”.

Tôi vẫn kiên nhẫn giải trình: “Ai bảo em như thế? Em hẳn là đã đọc được trên báo những câu kiểu như là “hầu hết người dân được hỏi đều ủng hộ cấm xe máy vào Hà Nội”, hoặc là “hầu hết người dân được hỏi đều ủng hộ tăng phí trông giữ xe ở Hà Nội”, thế nhưng anh đây là dân Hà Nội, anh không được hỏi; em cũng là dân Hà Nội, ông bà cô dì chú bác nhà ta đều là dân Hà Nội, bà con khu này đều là dân Hà Nội, nhưng cũng chẳng ai được hỏi. Vậy suy ra: “hầu hết” không có nghĩa là đa số, phải không em?”.

Vợ nghe vậy thì đăm chiêu nghĩ ngợi, rồi ngừng tay mài dao, gật gật cái đầu, bảo: “Ừ nhỉ! Cũng phải!”.

Tôi thở phào! Ôi chao! May quá mà là may! Giả sử tôi đang không sống ở đây, mà là sống ở một nơi nào đó, nơi mà cái khái niệm “hầu hết” nó đúng với cái nghĩa là hầu hết, thì giờ này, chắc các chiến sĩ công an đã tìm thấy cái đầu của tôi, và đang tiếp tục tìm kiếm các túi ni-lông đen khác khả nghi quanh bãi rác – để làm gì thì hẳn là “hầu hết”, à nhầm, hẳn là “đa số” các bạn ở đây đều đã biết!

Không thể tin được

Một anh chồng hay ghen đã thuê một thám tử theo dõi chị vợ.

– Tôi chắc rằng, vợ tôi có nhân tình – Anh ta nói – Và tôi muốn có bằng chứng để li dị.

Sau vài tuần, viên thám tử đến báo cáo cho anh chồng và mang theo những tấm ảnh làm bằng chứng.

– Đây là tất cả những gì anh cần đến – Viên thám tử nói – Bức ảnh này cho thấy họ đang du ngoạn ngoài bãi biển cùng nhau. Còn bức ảnh này chụp họ đang khiêu vũ cùng nhau. Còn đây, họ đang ôm nhau và hôn nhau trong chiếc ô tô đỗ gần sân bay.

– Tôi không thể tin được điều đó – Người chồng nói – Tôi không thể tin nổi.

– Nhưng, tất cả đã rõ ràng trong những tấn ảnh này mà – Viên thám tử nói.

– Ổ, tôi thấy rồi – Người chông đáp – Điều mà tôi không thể tin nổi là vợ tôi lại có thể có nhiều trò vui vẻ đến thế.

Cứ tưởng

Một cặp vợ chồng lấy nhau được 10 năm, một hôm quyết định đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai. Từ ngày cưới tới giờ, đây là lần đầu tiên họ đi xa nhà cùng nhau.

Khi họ ngồi trong phòng ăn trao đổi về kế hoạch, anh chồng luôn liếc về phía phòng khách, nơi có một bà già nhỏ bé đang ngồi đan áo trước tivi.

Anh chồng nói:

– Anh thấy vấn đề lớn nhất của chúng ta là sẽ thu xếp thế nào với mẹ của em đây trong lúc chúng ta đi vắng ?

– Mẹ em à ! Chị vợ kêu lên – Em tưởng đấy là mẹ của anh .

Thiếu cả 3 phần

Đến bữa ăn, anh chồng cần nhằn:

– Con người ta không chỉ ăn bằng mồm mà còn ăn bằng mắt, bằng mũi. Mâm bát gọn sạch, bày biện đẹp là ăn bằng mắt, hương vị thơm phức, lan toả là ăn bằng mũi. Trông mâm cơm em sắp đặt lôi thôi, lỉnh kỉnh thế này mất hẳn hai phần ba sự ngon.

– Anh nói thế còn thiếu. Người ta còn ăn bằng tai nữa. Anh đã không giúp em dọn cơm, ngồi xuống ăn là cằn nhằn, thiếu lời động viên êm dịu, ngọt ngào, là mất hẳn phần ăn bằng tai đấy!

Ăn thả cửa

Một anh chàng nọ có tật ăn uống tham lam, ngồi vào mâm là gắp lấy gắp để không còn biết đến ai nữa. Đã nhiều lần chị vợ khuyên chồng nhưng chẳng thế nào sửa được.

Một hôm hai vợ chồng đưa nhau về nhà bố mẹ vợ ăn giỗ chị vợ sợ chồng phàm ăn tục uống thì xấu hổ với chị em bèn nghĩ ra một cách. Đến bữa ăn mới buộc một sợi dây vào ngón chân chồng còn đầu kia giữ lấy và dặn chồng:

– Nhà hôm nay đông khách, mình ăn uống phải lịch sự. Hễ bao giờ tôi giật dây thì hãy gắp nhé!

Anh chồng thấy phải nên gật đầu đồng ý .

Quả nhiên, trong bữa anh chồng ăn uống rất từ tốn, chị vợ ở ngoài hiên thi thoảng giật một cái. Có lúc chị vợ mải dọn đẹp quên đi thì anh chồng cứ ngồi ngây ra nhìn thức ăn không dám gắp. Bỗng một con gà đi vướng vào một sợi dây, co chân giật gỡ mãi không ra. Đang ngồi ngây nhìn thức ăn, chợt thấy dây giật lia lịa, bèn vội vàng gắp liên tục. Thấy dây giật càng mạnh hơn tưởng chị vợ đã ra hiệu cho ăn uống thả cửa, bèn dốc cả đĩa thức ăn ngon vào bát.

Proudly powered by WordPress | Theme: Looks Blog by Crimson Themes.