Chuyện cái màng trinh

Xã hội vẫn còn những kẻ tôn sùng cái màng trinh, xem nó là biểu tượng cho giá trị và đức hạnh của một người đàn bà, và rằng ai mất trinh sẽ bị chồng khinh. Chả phải, tôi có mấy đứa bạn, đều mất trinh, nhưng vẫn lấy được chồng ngon, được chồng chiều chuộng hết mình.

Ví dụ như trường hợp của cái Tâm, biệt danh Tâm Giặc (vì nó nghịch như giặc). Hồi ấy, mới đang tán tỉnh nhau, chồng nó rủ nó đi đạp xe. Tuy nhiên, chồng nó chỉ vừa dắt cái xe đạp ra là nó ôm mặt sợ hãi, khóc thét, và không dám leo lên xe. Chồng hỏi tại sao, nó bảo rằng vì hồi nhỏ nó tập xe, đang đi thì cái yên xe bị rơi ra, nó không biết nên cứ vậy ngồi lên, bị cái khung xe dài dài, tròn tròn nó chọc cho một phát lút cán. Thành ra, giờ cứ nhìn thấy xe đạp là cái cảm giác đau rát khủng khiếp ấy lại ùa về… Chồng nó nghe thế thì thương nó quá, mới ôm nó vào lòng an ủi, dỗ dành. Vậy là chẳng cần phải giải thích nhiều, chồng nó cũng tự hiểu, nó đã bị cái khung xe đạp cướp mất đời con gái.

Một trường hợp nữa là của cái Thu, biệt danh Thu Kích (vì nó hay kích bác đểu). Mấy hôm đầu mới hẹn hò, đi chơi với chồng, nó ăn mặc rất hở hang, khêu gợi. Thằng chồng nó tất nhiên là không chịu nổi, cứ nhăm nhăm nhào tới đòi xơi. Nó cũng mặc cho chồng ôm hôn, tay chân quờ quạng đủ kiểu, nhưng nhằm lúc chồng đang cuồng nhiệt nhất thì nó đẩy bắn chồng ra, rồi cũng ôm mặt khóc tu tu. Khi chồng vỗ về, hỏi lý do tại sao thì nó mới nức nở rằng hồi mới dậy thì, nó đã bị ông anh họ bên nhà bà dì hiếp dâm, nên giờ, cứ đàn ông chạm vào người là nó rùng mình, hoảng loạn. Khóc một hồi xong, nó nhẹ nhàng ôm chồng từ phía sau, áp chặt bộ ngực to như dưa hấu vào lưng chồng day day, thì thào vào tai chồng lời xin lỗi và bảo muốn chia tay, vì sợ sau này không hoàn thành được nghĩa vụ của một người vợ.

Chồng nó cũng chỉ là một thằng đàn ông, mà đàn ông thì thường khó giữ được tỉnh táo trước những lời nỉ non và những hành động gợi đòn của đàn bà. Tại sao không thể tỉnh táo? Bởi lúc ấy máu đã không còn dồn về não, mà sẽ tập trung dồn vào chỗ khác, khiến cái chỗ khác ấy u lên thành một cục, và cái cục đó sẽ thay não, điều khiển mọi hoạt động của đàn ông. Bởi thế, thằng chồng nó lập tức quay lại, giọng tha thiết: “Đừng sợ! Có anh ở bên em đây rồi! Chúng ta sẽ cùng nhau phối hợp để giúp em quên đi ký ức đáng sợ ấy! Hãy tin anh, anh sẽ làm được!”.

Mà đúng là thằng chồng nó làm được thật. Chỉ sau một hai lần phối hợp, những ám ảnh hãi hùng gây ra bởi ông anh họ bên nhà bà dì đã biến mất, nó đã tìm lại được chính mình: cuồng nhiệt, đê mê, say đắm, như chưa hề có cuộc hiếp dâm.

Người đời có câu: Lấy đĩ về làm vợ chứ đừng lấy vợ về làm đĩ. Thế nghĩa là quá khứ không quan trọng, quan trọng là khi về với nhau sẽ thế nào. Trong tiếng Anh có từ “white lie” – nghĩa là lời nói dối vô hại. Và việc nói dối chồng như hai trường hợp nêu trên cũng là “white lie”, bởi nó chẳng chết ai, chẳng khiến ai đớn đau, chẳng làm ai đói ăn, chẳng đẩy ai vào đường cùng ngõ cụt.

“Trinh” thực ra chỉ là cái màng mỏng tanh, việc nó bị rách bởi cái khung xe hay bởi công cụ chuyên dụng nào khác cũng không ảnh hưởng đến hạnh phúc của một gia đình. Cái quyết định đến hạnh phúc của một gia đình là sự thủy chung, là sự hết lòng yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho nhau – chỉ như thế thôi là đủ rồi, còn cái bí mật về cái màng trinh kia không cần thiết phải phanh phui.

Lại có người bảo rằng nếu nói dối chồng như vậy thì hạnh phúc có được chỉ là hạnh phúc giả tạo. Không phải! Hạnh phúc chỉ giả khi tình yêu và sự quan tâm là giả. Còn nếu tình yêu là thật, và sự quan tâm là thật, thì hạnh phúc – đương nhiên – sẽ luôn là thật!

Lần đầu hẹn hò

Hôm trước tôi đang đi dạo chầm chậm, đột thấy một em gái từ trong cái nhà nghỉ bên đường chạy xồng xộc ra, ngay sau đó là một anh cũng hộc tốc chạy theo, níu tay cô gái xin xỏ, giải thích:

– Anh xin lỗi! Anh không cố ý! Em hiểu lầm anh rồi!

– Anh bỏ tay tôi ra, anh đã xem thường tôi, xúc phạm tôi, giờ anh còn bảo là hiểu lầm sao?

Nói rồi, cô gái vùng vẫy, hất tay anh ấy ra rồi chạy lao đi, bỏ lại chàng trai tội nghiệp đứng đó thẫn thờ. Tôi thấy thương quá liền lại gần anh ta hỏi han:

– Anh làm gì xúc phạm cô ấy để cô ấy giận dữ vậy? Với đàn bà thì phải dịu dàng, nhẹ nhàng, không phũ phàng, không vội vàng được đâu!

– Tôi nào dám vội vàng! Đêm qua, là lần đầu tiên hai đứa chúng tôi hẹn hò!

– Đệt! Lần đầu tiên hẹn hò, anh đã đưa con nhà người ta vào nhà nghỉ, vậy mà còn bảo là không vội vàng?

– Tại đêm qua tôi có uống chút rượu nên mới liều vậy. Nhưng mà tôi thề là tôi chưa làm gì cả? Cả đêm tôi chỉ nằm ôm cô ấy thôi, rồi tôi mệt quá ngủ thiếp đi. Sáng nay dậy thì hết hơi rượu rồi, tôi lại càng không dám làm bậy! Tôi chỉ nhẹ nhàng gọi cô ấy dậy để về cho sớm kẻo bố mẹ mong. Ấy vậy mà cô ấy khóc tu tu, rồi bảo là tôi coi thường, xúc phạm cô ấy!

– Cô ấy nói anh vậy là đúng quá rồi, còn oan nỗi gì?! Giả sử anh là con gái đi, anh theo một thằng đàn ông vào nhà nghỉ để rồi cả đêm nó nằm ngủ khì khì, không thèm làm gì mình, rồi sáng ra nó gọi anh dậy sớm bắt anh về, liệu anh có giận dữ, có thấy bị xúc phạm không?

– Ừ, đúng thật! Vậy giờ tôi phải làm sao?

– Anh đuổi theo cô ấy ngay, cố gắng năn nỉ, làm lành, rồi đưa cô ấy quay lại nhà nghỉ này để chuộc lỗi, trả lại danh dự cho cô ấy chứ còn sao nữa! Đi nhanh lên!

Hai trái tim vàng

Trên ghế đá công viên, một chàng trai cố gắng thuyết phục người yêu lúc đó mặt mày ủ rũ:

– Thôi cứ vui lên em ạ! Chúng mình tuy nghèo nhưng dù sao vẫn còn có hai trái tim vàng…

– Thật không? Cô gái cắt ngang, mặt tươi tỉnh hẳn lên:

– Thế mà anh cứ giấu em, liệu tất cả có được “dăm cây” không anh?

Mừng hụt

Trên ghế đá công viên cô gái thủ thỉ với chàng trai: “Em yêu anh!” Chàng trai thì thầm: “Trong đời anh, em là người đầu tiên yêu anh”.

Cô gái cảm động: “Có thật không anh ? ”

Chàng trai quả quyết: “Thật mà! Những người trước thì anh yêu!”

Proudly powered by WordPress | Theme: Looks Blog by Crimson Themes.