Lần đầu bị chơi ngải

Chuyện cũng khá lâu rồi. Nay rảnh rảnh ngồi kể lại cho ông bà nghe. Cách đây tầm gần 20 năm trước. Hồi đó nhà còn nghèo, có ông chú họ làm thầu xây dựng. Vì công việc, nên chú tôi thường phải ăn dầm ở dề trên công trường trông thợ.

Có những lần công trình ở xa lên tận vùng cao, có khi vài ba tháng với về một lần. Mỗi lần chú đi như vậy, bà tôi thường bảo chú.

“Lên vùng cao, cẩn thận không lại bị gái trên đấy bỏ bùa đấy”

Vốn là một người không tin vào những chuyện kỳ bí. Chú tôi gạt đi ngay. Thế nhưng cuộc đời nào ai đoán được chữ ngờ, càng những người không tín âm thì lại càng dễ bị âm bắt. Và chú tôi chính là nạn nhân trong câu truyện này.

Năm đó, chú tôi nhận được một công trình trên Hoà Bình. Tôi còn nhớ như in sáng hôm ấy, trời mùa đông giá rét, 7g sáng nhưng trời vẫn tối om.

Chú tôi như bao ngày, dậy sớm, đánh răng rửa mặt. Trước khi đi, chú còn thắp hương bàn thờ tổ tiên, pha một ấm trà để sẵn cho ông tôi khi ông ngủ dậy, chú dúi vội cho tôi một ít tiền tiêu vặt, dặn tôi ở nhà phải ngoan nghe lời ông bà.

Nhưng lạ lắm, lúc chú bước chân ra khỏi cổng, trái với mọi lần, con chó nhà tôi sủa inh ỏi, mắt nó long sòng sọc, mãi đến khi bóng chú tôi khuất xa dần nơi cuối ngõ nó mới ngừng sủa thay vào đó là tràng dài những tiếng chu chéo như những con chó sói nơi rừng thiêng nước độc.

Thời gian vẫn cứ thế trôi đi, 2 tháng sau, chú tôi trên công trình về ăn tết. Đợt này chú tôi về, người gầy rộc đi, hai quầng mắt có vết thâm, nhìn như người mất hồn. Không còn vẻ vui tươi như thường ngày, ông tôi đoán là do công trình không được suôn sẻ nên cũng không gặng hỏi nhiều sợ chú buồn. Những ngày chú tôi ở nhà có một điều lạ là cứ tầm 2g đêm tôi lại thấy chú ra sân ngồi hút thuốc lá, thỉnh thoảng lại nói chuyện một mình. Không chỉ một mình tôi thấy mà cả ông bà tôi và vợ chú cũng biết.

Mọi người bàn nhau để ăn tết xong thì sẽ hỏi chú, cần thiết thì gọi thầy về xem sao. Vì ông tôi tin rằng chú bị chơi bùa.

Nhưng sáng hôm mồng 3 tết thì chú tôi đã xách balo lên công trình từ sáng sớm mà không ai biết, chỉ để lại mảnh giấy chào ông bà, và chút tiền mừng tuổi cho các cháu trong họ hàng.

Sau vụ đó, chú tôi đi biệt tăm cả năm giời không thấy về. Bao lần ông bà tôi đánh điện nên bảo chú về nhưng chú cứ ậm ờ rồi chẳng thấy đâu. Có lần ông tôi ốm, gọi chú về nhưng chú nhất định không về, chú bảo công trình chưa xong bận lắm. Vợ chú ở nhà, ngày một héo hon, ông bà tôi thì lòng như lửa đốt. Đến gần cuối năm, thiếu non 25 ngày là tròn chú đi đúng 1 năm. Thương ông bà tôi nghĩ ngợi nhiều, bố tôi thuê một chuyến xe lên tận công trình tìm chú.

Tôi thương chú tôi lắm, năm đó, tuy còn bé nhưng nhất định phải đi theo bằng được. Bố mẹ tôi cản, nhưng ông tôi lại nói.

– Thôi cho nó đi, thường ngày chú nó thương nó như con, cho nó đi, lên đấy chú nó lại thấy nó thương nó lại về thì sao?

Đường lên Hoà Bình gập gềnh, đường xá đi lại khó khăn, trên xe bà tôi cứ niệm phật, thi thoảng bà còn nhắc tôi.

– Tí con gặp chú, nhớ bảo chú ơi về ở với con nhé.

Tôi ngây thơ hỏi bà:

– Chú đi làm mà bà. Bao giờ chú xong việc chú về mà bà.

Đi cùng gia đình tôi ngày đó có cả một ông thầy khá nổi tiếng trong vùng, bố tôi năm đó phải bỏ 5 chỉ vàng để thuê ông ấy đi theo, nhỡ có chuyện còn xử lý kịp. Ông thầy nghe tôi nói vậy liền bảo.

– Chú mày bị con ma rừng nó giữ ở đấy rồi. Phải làm cái lễ, giải bùa thì mới về được.

Tôi năm đó còn bé, nên chẳng hiểu lắm đến mấy chuyện ấy, nhưng trong sâu tiềm thức vẫn có chút gì đó sợ hãi. Một nỗi sợ không thể gọi tên.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Proudly powered by WordPress | Theme: Looks Blog by Crimson Themes.